Hà Nội thật đẹp trong mắt tôi, nơi tôi đã lựa chọn để gửi gắm ước mơ của mình-ước mơ của một cô bé 22 mùa xuân.
Ba mẹ cho tôi một tầm vóc khiêm tốn 156 cm, tôi đã mơ ước một ngày nào đó sẽ cải thiện được chiều cao của mình. Khoảng 4 năm trước tôi tình cờ thấy một chương trình trên VTV2 nói về phẫu thuật kéo dài chi ở Mỹ, chi phí cũng không hề rẻ chút nào. Tôi hào hứng lắm, mỗi ngày đều tự động viên mình cố gắng kiếm đủ tiền để thực hiện ước mơ.
Tháng 3 vừa rồi tôi có đọc được bài báo viết về kỷ lục kéo dài chi 10 cm của Việt Nam do PGS Đoàn thực hiện, lúc này tôi mới biết ở Việt Nam có phẫu thuật kéo dài chi. Tôi thực sự rất hạnh phúc khi nghĩ về một ngày kia tỉnh dậy chiều cao tăng thêm 10 cm, sẽ không còn ai có thể chê tôi- cô bé hạt tiêu nữa. Nghĩ đến đó tôi gọi điện ngay cho vị bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật kia để xin tư vấn. Không như tôi vẫn nghĩ: “chỉ sau một cuộc mổ sẽ có được chiều cao lý tưởng”, để đạt được điều đó phải cả một quá trình, phải trải qua ít nhất 3 cuộc phẫu thuật, đối diện với đau đớn, rủi ro, cùng quá trình điều trị, tập luyện kiên trì. Sau ca phẫu thuật đầu tiên phải nằm viện 10-14 ngày, sau đó về tăng chỉnh mỗi ngày đến khi đạt được chiều dài cần thiết cũng 3-4 tháng, điều đó có nghĩa sẽ chỉ nằm, đi xe lăn từng đó thời gian trước khi vào cuộc phẫu thuật thứ hai, sau đó tập luyện để có thể sớm đi lại được. Sau khoảng 18 tháng sẽ phẫu thuật lần thứ 3 tháo dụng cụ kết hợp xương. Khi xương đã liền vững chắc sẽ trở về sinh hoạt bình thường, có thể chơi thể thao.
Đến đây có lẽ đa số các bạn sẽ khuyên tôi không nên mạo hiểm, nhưng đối với tôi ước mơ ấp ủ bao lâu nay chắc chắn tôi phải thực hiện, đã có người làm được thì chắc chắn tôi sẽ làm được.
Tôi sinh ra và lớn lên ở đất võ Bình Định, hiện tại tôi đang làm việc cho 1 công ty ngoài Sài Gòn. Khoảng 1 tháng trước tôi bay ra Hà Nội để được gặp trực tiếp PGS Đoàn. Sau khi khám cho tôi bác lắc đầu, không mổ cho tôi vì cấu trúc xương của tôi nhỏ hơn bình thường không thể đóng đinh nội tủy để kéo dài chân được. Tôi đã khóc rất nhiều, lẽ nào cánh cửa hi vọng đã khép lại với tôi. Quay về nhà, tôi thực sự chán nản, không muốn làm điều gì nữa. Hàng ngày tôi nhốt mình trong phòng và khóc, trong đầu lúc nào cũng chỉ có ý nghĩ kéo dài chân thôi.
Thế rồi tôi lại òa khóc khi PGS Đoàn gọi điện thông báo cho tôi, rằng có hai bạn cũng nhỏ bé như tôi đã phẫu thuật kéo dài chân mà không dùng đinh nội tủy nữa, bác đã thay đổi phương pháp và bác sẽ mổ cho cháu. Tôi mừng rỡ, vội vàng đặt ngay vé máy bay ra Hà Nội.
Đó mới chỉ là bước đầu thôi các bạn ạ. Thực sự tôi cũng không phải là một cô gái mạnh mẽ, để thực hiện được ước mơ tôi cũng cần có sự ủng hộ. Trước đây đã nhiều lần tôi gợi ý cho mẹ về phẫu thuật này nhưng mẹ đều ngăn cản và gạt đi, mẹ bảo mi có bị điên không, đang lành lặn lại muốn đập ra xây lại, sẽ tổn hại nhiều, kể cả tuổi thọ… Tôi chưa bao giờ dám nói chuyện này với ba cả, vì ba tôi khó tính. Tôi còn được sự ủng hộ rất lớn từ anh người yêu nữa, anh động viên tôi hãy làm đi, anh hứa nếu sau chẳng may có rủi ro thì anh sẽ lo cho tôi (nghi lắm (^_^)).
Tôi đã tính giấu ba mẹ đến khi thực hiện xong kế hoạch của mình, tôi nói lên Sài Gòn công tác. Đêm trước khi tôi đi, mẹ tôi lờ mờ đoán được kế hoạch của tôi, bà gặng hỏi tôi, mắt bà rưng rưng nước mắt, con có mệnh hệ gì thì mẹ không sống nổi. Biết là chẳng thể giấu được nữa tôi đành phải kể tất cả với mẹ. Mẹ tôi thực sự choáng váng, tôi vội ôm lấy mẹ rồi bật khóc, “Mẹ ủng hộ con thực hiện ước mơ mẹ nhé, con đã tìm được bệnh viện uy tín, tìm được chuyên gia hàng đầu, mẹ yên tâm, con sẽ trở về lành lặn bên mẹ”. Mẹ tôi cũng khóc… ra ngoài đó một mình con phải cẩn thận, ba mẹ chờ ngày con trở về.
Để chuẩn bị cho ước mơ, tôi đã phải tích góp, phải tìm thuê người chăm sóc suốt quá trình 3-4 tháng sau cuộc phẫu thuật đầu tiên khi mà không thể đi lại được, xác định sẽ ăn Tết ngoài Hà Nội và cảm nhận cái lạnh tê tái của mùa đông ngoài Bắc.
Hành trình của tôi bắt đầu……
Đón chờ phần tiếp theo nhé các bạn. Xin được bật mí vài hình ảnh về ca phẫu thuật của tôi.
Nguồn: Khám và phẫu thuật theo yêu cầu Bệnh viện TWQĐ 108